NGÀY THỨ 8 CỦA MẸ

Tiết học gần kết thúc, cô giáo nhìn chúng con và hỏi, Các em có yêu mẹ không? Ánh mắt cô dịu dàng, đẹp như nụ cười mẹ sớm Thu. Chúng con đều đã lớn, ai cũng ngại bày tỏ mẹ à. Thế mà bạn Chi dám giơ tay và nói "Có" rõ ràng lắm . Bạn ấy thật dũng cảm, và con thì không. Nhưng thật sự, con cũng yêu mẹ rất nhiều. Bố từng nói, chai rượu chôn dưới đất lâu nhất là chai rượu ngon nhất. Vậy tình cảm không đo đếm bằng đầu môi có phải là tình yêu đẹp nhất không mẹ? Con nghĩ vậy, và con tin, nơi bên trái lồng ngực mẹ cũng có một tình yêu dành cho con, cho chị, cho tổ ấm con con của chúng ta. Mẹ này, hôm nay con vẫn rất yêu và thương mẹ.

Mẹ, bây giờ con gái đã lớn, nhưng qua ánh mắt mẹ, con cứ ngĩ mình vẫn còn là một đứa trẻ. Tại sao lại thế hả mẹ? Con không biết nữa, chỉ biết, đôi bàn tay mẹ nuôi con lớn khôn, nhưng lòng mẹ lại luôn muốn chở che con như ngày bé. Vậy mà con lại chẳng hiểu chuyện, cứ khiến mẹ phải khổ tâm.

Sáng nay, lúc con ngủ dậy, thấy bóng mẹ bên bàn thờ, ngón tay mẹ lướt nhẹ trên tấm ảnh thờ anh con. Mẹ luôn nói, con và chị, cả hai đứa đều giống anh, nhưng chúng con lại chưa bao giờ được gặp mặt anh trai của mình. Lúc nhỏ, con cứ nghĩ, trên đời này, mẹ chỉ có hai đứa con là con và chị. Nhưng lớn khôn dần, chúng con đều đã hiểu, người mẹ nào cũng có một vài bí mật, và với mẹ bí mật đó chính là anh trai con. Con nghe bố nói rồi, anh con mất cách đây đến cả mấy chục năm, vì bị ung thư mẹ nhỉ. Mẹ chẳng bao giờ chịu kể cho chúng con nghe về anh cả. Bố bảo, Đừng nhắc đến anh, mẹ sẽ buồn lắm đấy. Con đã làm như vậy, con có ngoan không hả mẹ? Bố còn nói, lúc mà anh ra đi, anh dặn, Nếu sau này mẹ có sinh em trai, nhớ đặt tên em là Tiến. Thế nhưng chúng con lại không phải con trai, điều đó lại khiến mẹ càng thêm buồn. Nhưng mẹ này, mẹ đừng rầu rĩ như thế nữa, vì cô giáo dạy, nam nữ đều bình đẳng, con nào cũng là con, mà các bạn cũng hay trêu con nhìn chẳng khác gì một thằng con trai cả. Vậy nên, con xin mẹ đừng buồn.

Mẹ, đã từng có ai nói với mẹ, rằng mẹ rất đẹp chưa? Bạn Chi chưa bao giờ khen mẹ của con đẹp cả, và con cũng chưa bao giờ khen bác Hà đẹp. Con nghĩ, trong lòng mỗi đứa con, không một người mẹ nào đẹp hơn mẹ của chính nó đâu mẹ nhỉ. Mẹ rất đẹp, ngay cả những nếp nhăn trên trán mẹ cũng rất đẹp. Ắt sẽ có người chê những nếp nhăn, những sợi tóc bạc của mẹ. Nhưng đâu phải già là xấu đâu. Thứ tồi tệ nhất trên đời này là không có mẹ cơ. Tại vì, bạn Quân ở lớp con, mẹ bạn ấy mất rồi. Con cũng không dám nghĩ đến cái ngày tồi tệ ấy đâu, con sợ lắm mẹ ạ. Trong cuộc đời này, khi trưởng thành, có người sẽ đánh mất tiền tài, địa vị; có người sẽ mất đi một tình bạn, tình yêu; nhưng không còn được nằm trong vòng tay mẹ mới là điều bất hạnh nhất.

Tự dưng, nhiều lúc con nghĩ đến câu chuyện ngày trước từng đứng trên khán đài mà kể trước mặt bao nhiêu bạn bè, thầy cô, phụ huynh mẹ ạ. Mẹ có còn nhớ không, hôm ấy là ngày 20-10, tính ra, cũng sắp đến rồi đấy mẹ ạ. Để con kể lại cho mẹ nghe nhé!

"Ngày xưa, khi tạo ra người mẹ đầu tiên trên thế gian, ông Trời đã làm việc miệt mài suốt 6 ngày liền, quên ăn quên ngủ mà vẫn chưa xong việc. Thấy vậy, một vị thần bèn hỏi:

- Tại sao ngài lại mất quá nhiều thời giờ cho tạo vật này?

Ông Trời đáp:

- Ngươi thấy đấy. Đây là một tạo vật cực kỳ phức tạp gồm hơn 200 bộ phận có thể thay thế nhau và cực kỳ bền bỉ, nhưng lại không phải là gỗ đá vô tri vô giác. Tạo vật này có thể sống bằng nước lã và thức ăn thừa của con, nhưng lại đủ sức ôm ấp trong vòng tay nhiều đứa con cùng một lúc. Nụ hôn của nó có thể chữa lành mọi vết thương, từ vết trầy trên đầu gối cho tới một trái tim tan nát. Ngoài ra, ta định ban cho tạo vật này có thể có 6 đôi tay.

Vị thần nọ ngạc nhiên:

- Sáu đôi tay? Không thể tin được!

Ông Trời đáp lại:

- Thế còn ít đấy. Nếu nó có 3 đôi mắt cũng chưa chắc đã đủ.\

- Vậy thì ngài sẽ vi phạm các tiêu chuẩn về con người do chính ngài đặt ra trước đây - vị thần nói.

Ông Trời gật đầu thở dài:

- Đành vậy. Sinh vật này là vật ta tâm đắc nhất trong những gì ta đã tạo ra, nên ta dành mọi sự ưu ái cho nó. Nó có một đôi mắt nhìn xuyên qua cánh cửa đóng kín và biết được lũ trẻ đang làm gì. Đôi mắt thứ hai ở sau gáy để nhìn thấy mọi điều mà ai cũng nghĩ là không thể biết được. Đôi mắt thứ ba nằm trên trán để nhìn thấu ruột gan của những đứa con lầm lạc. Và đôi mắt này sẽ nói cho những đứa con đó biết rằng mẹ chúng luôn hiểu, thương yêu và sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của chúng, dù bà không hề nói ra.

Vị thần nọ sờ vào tạo vật mà ông Trời đang bỏ công cho ra đời và kêu lên:

- Tại sao nó lại mềm mại đến thế?

Ông Trời đáp: "Vậy là ngươi chưa biết hết. Tạo vật này rất cứng cỏi. Ngươi không thể tưởng tượng nổi những khổ đau mà tạo vật này sẽ phải chịu đựng và những công việc mà nó phải hoàn tất trong cuộc đời."

Vị thần dường như phát hiện ra điều gì, bèn đưa tay sờ lên má người mẹ đang được ông Trời tạo ra.

- Ồ, thưa ngài. Hình như ngài để rớt cái gì ở đây.

- Không phải. Đó là những giọt nước mắt đấy - ông Trời thở dài.

- Nước mắt để làm gì, thưa ngài - vị thần hỏi.

- Để bộc lộ niềm vui, nỗi buồn, sự thất vọng, đau đớn, đơn độc và cả lòng tự hào những thứ mà người mẹ nào cũng sẽ trải qua."

Lúc ấy, tay con ướt đầm mồ hôi vì run sợ và hồi hộp. Giá như khi đó mẹ ở bên, nắm lấy tay con và bảo, Đừng sợ, con là một người mạnh mẽ. Thế nhưng, con thấy khuôn mặt mẹ lấp lánh màu nước dưới ánh nắng buổi sáng mùa Thu trong xanh và cao vời vợi. Bây giờ nghĩ lại, con sợ nước mắt lắm mẹ à, vì nó mang đến một sự đau thương không tên, khiến con cứ thu nhỏ mình lại, không dám đối mặt với hiện thực. Mẹ từng nói, Những lúc không có ai ở bên lại chính là lúc bản thân con cần phải mạnh mẽ. Mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ nhất, mạnh mẽ cho nhiều những lần con từng yếu đuối. Con đã hiểu rồi mẹ ạ. Con sẽ không dễ dàng từ bỏ và gục ngã nữa đâu. Vì con biết, trưởng thành, chính là dùng nụ cười để đối diện với mọi việc. Liệu con gái mẹ đã thực sự lớn chưa, hả mẹ?

Hình hài con khi còn là hạt bụi, lớn lên dần qua tim mẹ bao dung...

Tiết văn hôm nay, cô đọc đề bài cho chúng con ghi vào trong vở: " Hãy viết về mẹ." Bạn Lâm rầm rì, Mẹ thì có gì để mà viết chứ. Cô giáo nghe thấy, nhưng cô không phạt bạn, cô lại dùng ánh mắt trìu mến và nụ cười dịu dàng để nhìn Lâm. Giống mẹ. Lúc bấy giờ, con đã hiểu mình sẽ phải viết những gì cho bài tập làm văn này.

Buổi tối. Ánh đèn đường in lên bóng cây phía dưới vườn. Tiếng côn trùng kêu vo vo. Những hàng cột điện chạy thẳng tắp, treo lơ lửng những vầng trăng sáng . Con ngồi bên bàn học đặt gần cửa sổ, mường tượng lại nụ cười của mẹ, nghĩ cả về những giọt nước mắt của mẹ. Có quá nhiều thứ cảm xúc nhói lên trong lòng con, và con nhận ra, hôm nay con yêu mẹ gấp bội, mẹ à.

"Mẹ tôi rất đẹp, ngay cả khi mẹ khóc. Mẹ luôn nói dối chúng tôi. Mẹ nói mẹ không đói khi chúng tôi chỉ còn lại một chút thức ăn. Mẹ nói mẹ không khát khi giữa trưa nắng đứng đợi tôi ở cổng trường. Mẹ nói mẹ không đau khi bệnh dạ dày ập kéo đến. Mẹ tôi luôn nói như vậy, chỉ để chúng tôi không lo lắng, nhưng mẹ lại không biết, chúng tôi chẳng thể yên lòng. Mẹ nói, mẹ sẽ sống đến trăm tuổi để ở cùng với chị em tôi, nhưng tôi biết, người mẹ nào rồi cũng sẽ phải đi thật xa để cho con mình tự trưởng thành. Tôi sợ ngày đó sẽ xảy ra sớm hơn, đó là một điều tồi tệ nhất với bất kỳ ai."

Cô giáo đọc bài văn của con trước lớp. Và mẹ biết không, cô giáo đã hỏi con:" Tại sao trong bài văn của mình em lại không nói yêu mẹ?". Các bạn nhìn con, cô giáo cũng đợi câu trả lời từ con. Con lúng túng. Ừ nhỉ, tại sao con lại không nói như vậy nhì?!

- Em nghĩ, tình yêu đẹp nhất nên cất giữ ở nơi tốt nhất. Đó là trái tim.

Bài văn của con đạt điểm 9. Cô giáo khen con có lối viết hay và diễn đạt tốt. Nhưng cô giáo không biết, đó đều là những gì thực sự tồn tại ở người mẹ của con. Người ta thường hay dùng ngòi bút của mình để kể về mẹ. Nhưng con lại nghĩ, chỉ có trái tim mới có thể miêu tả thực nhất chân dung mẹ mà thôi. Mẹ tôi rất đẹp, ngay cả khi mẹ khóc!

Nhưng mẹ ạ, con cũng không dám khẳng định rằng mình chưa bao giờ có suy nghĩ mẹ không thương con. Thật sự, đến tận bây giờ, nhiều lúc con vẫn cứ mơ hồ rằng, mẹ chẳng thương con bằng chị. Nhưng con mong mẹ sẽ hiểu cho con. Vì mẹ à, có đứa con nào mà không ghen tị với tình yêu thương của mẹ nó với những người con khác trong gia đình bao giờ đâu. Con cũng chỉ là một đứa con được mẹ nuôi lớn, và con không phải là một thiên thần có thể dễ dàng mở lòng bao dung với tất cả mọi thứ. Nhưng trưởng thành dần, con cũng hiểu, tình yêu của mẹ thì không thể dùng các phép cộng trừ nhân chia để tính, cũng không có gì có thể cân đo đong đếm nổi lòng mẹ. Con biết, đứa con ngang bướng này đã không ít lần làm mẹ khổ, mẹ buồn, nhưng con vẫn xin mẹ hãy tha thứ cho con, tha thứ cho tất cả mọi lỗi lầm mà con đã phạm phải. Con cũng hiểu rồi, cuộc sống mặc dù có khó khăn, nhưng nhất định phải tự mình đứng vững, không được dễ dàng dựa vào người khác. Học cách nhẫn nại, đừng phạm sai lầm của người khác, cũng đừng lấy sai lầm của người khác mà trừng phạt chính mình. Và mẹ này, hôm nay con vẫn yêu mẹ rất nhiều.

Đêm tháng Mười, trời mưa tầm tã, mưa như trút nước. Chị gọi điện về, giọng nghẹn ngào và mệt mỏi lắm:

- Mẹ! Bây giờ mọi thứ đối với con đều rất khó khăn. Khi con người ta dần trưởng thành, có vẻ các mối quan hệ cũng trở nên phức tạp hơn, mà những chuyện "để mai tính" cũng không còn là việc của ngày mai nữa, mẹ nhỉ?

- Thế gian quá rộng lớn mà lòng người lại quá phức tạp, sao có thể không găp phải tiểu nhân? Cõi hồng trần rất thâm sâu mà người trần lại ưa thích những điều hào nhoáng, phù hoa, sao có thể không gặp chuyện phiền lòng? Điều con cần làm bây giờ là phải nghĩ đơn giản một chút bởi vì sống trên đời phải thích ứng với mọi hoàn cảnh. Coi nhẹ một chút bởi vì trên đỉnh đầu còn có một bầu trời xanh!

Mẹ nghĩ rằng, mẹ có thể tiếp thêm niềm tin và sức mạnh cho chị, nhưng khóe mắt mẹ, nước mắt cuối cùng cũng đã rơi sau lần khẽ chớp mi. Mẹ thương chúng con, và mẹ luôn phải cố gắng tỏ ra mạnh mẽ để chúng con khỏi yếu lòng. Mẹ luôn tự biến mình thành một chỗ dựa vững chắc nhất cho những lần chúng con gặp chuyện khó khăn. Điều đó khiến chúng con càng thương mẹ nhiều hơn, mẹ à.

Hôm nay là ngày 13/10/2017. Đây là trang cuối cùng trong cuốn sổ nhật ký của con. Thời gian qua, nó đã chia sẻ mọi thứ cùng con: vui, buồn, đau, khổ,... tất cả đều gói gọn trong quyển sổ này. Đợi đến ngày 13/10 năm sau, mẹ hãy nhận lấy quyển sổ này nhé. Bởi vì, con nghĩ kỹ rồi mẹ ạ, ngày 20-10 năm nay con sẽ không viết đến cả một trăm câu yêu mẹ trong nhật ký nữa, nhất định, con sẽ dùng cả cuộc đời để nói lên thứ tình cảm thiêng liêng đó với mẹ. Và cuộc sống này, cần phải biết trân quý người bên cạnh mình bởi vì mỗi một thời, một khắc ở nhân gian càng ngày càng ít đi, cuối cùng còn phải chia lìa. Không cần tranh giành, không cần đấu khí, tranh hơn thua, vui vẻ trò chuyện để hiểu nhau mới là quan trọng. Phải biết trân quý người đối xử tốt với mình, bởi vì một khi đã đánh mất đi rồi thì tìm đâu cũng không được lại nữa. Và đời này, ta còn được gặp bố mẹ bao nhiêu lần? Con đã nghĩ như thế đấy mẹ ạ.

Còn 7 ngày nữa, ngày của mẹ sẽ tới, đó là ngày thứ tám của mẹ, ngày mà mẹ không cần phải chịu đựng tất cả mệt mỏi và khổ đau nữa. Vì có con gái ở đây rồi, con sẽ cùng mẹ gánh vác những tháng ngày vất vả sau này. À không mẹ ạ, con sẽ giúp mẹ biến cuộc sống này trở nên bình yên và vui vẻ hơn. Hạnh phúc sẽ đến khi tất thảy những điều giản dị đã sẵn sàng mà. Hôm nay con đã yêu mẹ rất nhiều, mẹ ạ !

Mẹ có thành hiển nhiên trong trời đất

Như cuộc đời không thể thiếu trong con

Nếu có đi vòng quanh quả đất tròn

Người mong con mỏi mòn

Vẫn không ai ngoài mẹ . . .

Mưa rả rích ngoài thềm, mưa nhìn qua ô cửa kính. Mưa lại thấy giọt nước mà nhân gian gọi là lệ trên mắt người. Hôm nay, giọt nước ấy không còn có vị mặn đắng nữa, vì thật sự, giọt nước mắt đó đã đến trước để nụ cười hiện diện trên khuôn mặt người mãi mãi nhưng năm tháng sau này.

Đời người ngắn ngủi, bạn có biết như thế nào là hạnh phúc? Người không cần thật đẹp, chỉ cần có tình yêu thương; người không cần phải thật giàu, chỉ cần cảm thấy ấm áp. Biết thỏa mãn, biết đạm bạc, đó chính là hạnh phúc!

Rất nhiều người chờ đợi tương lai mà đánh mất những giây phút tuyệt vời bên mẹ! Bạn chờ đến lúc bạn lớn bạn mới nấu ăn cho mẹ hàng ngày được ư? Khi đó, bạn học đại học, đi làm xa nhà liệu còn nhiều cơ hội để ở bên mẹ, chăm sóc và đỡ đần cho mẹ không? Đừng chờ đợi tương lai bởi vì bạn càng chờ đợi sẽ càng đánh mất nó mà thôi! Hãy làm những việc có thể khi mẹ cần bạn giúp đỡ nhé, đừng chần chừ đừng chờ đợi đến lúc: con lớn thêm chút nữa!

Rất nhiều người chờ đợi tương lai mà đánh mất những gì ?

Và bạn thấy đấy, thật dễ dàng để bắt đầu ngày mới bằng một câu nói đúng không? Hãy nói yêu mẹ khi bạn còn có thể nói hoặc khi mẹ bạn còn có thể nghe. Bởi cuộc đời rất ngắn ngủi, phải không? Vì bạn sẽ không biết thời gian sẽ đột nhiên mang đến thứ gì. Và bạn cũng không biết thời gian sẽ lại mang thứ gì đi mất. Tất cả những gì cần làm là trân trọng. Và cả chào đón nữa, chào đón tất cả những gì sắp xảy đến trong đời bạn.

Mẹ! Rồi sau này, ở cái khoảng trời cao vời vợi ấy, mẹ có còn nhìn thấy con, nghe thấy tiếng con trong cuộc đời này?

Con yêu mẹ, yêu bằng cả cuộc đời !

[Ngày 20-10 năm nay, năm sau, hay nhiều những tháng ngày sau này, con đều mong một lần nào đó mẹ sẽ đọc được bài viết này của con. Chúc mẹ yêu một đời bình an, vui vẻ!]

 

幻想神域 RMT

GẬY ÔNG ĐẬP LƯNG ÔNG

Án Tử là tướng quốc nước Tề. Sắp sang nước Sở. Vua nước Tề mới gọi Án Tử đến, mà phán rằng:

– Nay ngươi đem chuông đi đánh xứ người, thì phải đánh thật kêu. Chớ không thể đánh qua loa mà ôm điều hối hận.

Đoạn, dzô một hớp bồ đào mỹ tữu, rồi tiếp:

– Quen sợ mặt. Lạ sợ áo quần. Nay người vì chính sự đi xa, thì phải chú tâm vào cái... hàng cái hiệu. Chớ đừng lưa thưa vài ba áo sống. E làm trò cho thiên hạ cười chê, thì dẫu tắm trăm sông cũng khó lòng rửa sạch...

Nói rồi, liền ban cho lụa là gấm vóc, cùng mớ kim ngân phòng khi hữu sự. Án Tử lạy tạ rồi thu lấy quay về. Đến nơi, vợ chạy ra tận cổng. Đón vào. Tự tay khui một lon bia, rồi nhỏ nhẹ hỏi rằng:

– Chưa tới ngày sinh nhật. Cũng không phải đến ngày hai đứa... rụng vào nhau. Hà cớ chi chàng lại mua quà nhiều như vậy?

Án Tử lẹ làng đáp:

Mua đâu mà mua. Đây là quà vua ban cho ta, đặng sửa soạn cho xôm trước giờ sang nước Sở. Chớ có đâu như bà cứ bình tâm... tứ sắc, nên chẳng lý gì đến cái mặc của chồng con, thành thử đã bao năm cũng mình trơn bốn bộ!

Vợ Án Tử nghe thế, mới xụ mặt xuống, mà bực dọc nói rằng:

– Cây có cội. Nước có nguồn. Chim có tổ. Người có... thê! Mà giả như lang quân không muốn sống cùng em nữa – thì nói mẹ nó ra – Chớ đừng mượn gió bẻ măng mà khổ đau người đang hận...

Đoạn, bưng lấy mặt mà khóc. Án Tử thấy vậy, mới thần hồn át thần tính, mà bảo dạ rằng:

– Đàn bà! Luôn nhớ đến những gì người khác... quên làm cho mình, mà chẳng bao giờ nhớ đến những gì mình nhận nơi người khác, nên cõi thế này mới lắm chuyện sầu đau. Mới tím ruột tím gan tím... chiều hoang biền biệt. Thôi thì nghĩa Phu thê vẫn còn đang gắn bó – thì xá mẹ gì một chút vải này đây – để chữ trăm năm như thuyền không bến đậu. Chớ có tấm áo mà buồn trong tiếc nuối, thì liệu mai này còn... quân tử được ư?

Nghĩ vậy, Án Tử mới tươi nét mặt, mà hớn hở nói với vợ rằng:

– Tôi vẫn nhớ ngàn xưa hay nói: Hòa khí sanh tiền tài. Nín nhịn sẽ mang nhiều ân đức, nên quyết diệt trừ nóng giận với sầu bi. Chớ không thể cứ... vô tư làm nàng rầu mãi được...

Nói rồi, liền mang tất cả lụa là gấm vóc cùng mớ kim ngân mà giao cho hiền nội. Vợ của Án Tử lấy làm thích thú. Cười híp cả mắt lại, rồi thì thầm tự nhủ:

– Một người vợ hiền tất phải biết mình, biết chồng. Rõ được lúc vui. Hiểu tường lúc bực – mà đem nước mắt, nụ cười làm phương tính toán – thì dẫu không đủ ân đức để rải khắp nhân gian, thì cũng đủ cho lang quân phải hết lòng quy phục. Suy đi nghĩ lại. Thiệt là chí lý lắm thay!

Một hôm, vua Sở được tin Án Tử sắp sang, bèn gọi các quan lại, mà phán rằng:

– Án Tử là tay ăn nói giỏi của nước Tề. Nay sắp qua đây. Ta muốn làm nhục. Chẳng hay các ngươi có mẹo kế gì chăng?

Nghiêu Phố, là tướng quốc nước Sở, mới quỳ xuống mà thưa rằng:

– Đợi bao giờ Án Tử sang. Chúng tôi xin trói một người, rồi dẫn đến trước mặt vua.

Vua Sở ngạc nhiên, hỏi:

– Để làm gì?

Nghiêu Phố đáp:

– Để giả làm người nước Tề.

Vua Sở đực mắt ra trong giây lát, rồi nhướng mắt lên mà nói rằng:

– Ta thật không hiểu điều ngươi muốn nói. Vậy có gì thì nói mẹ nó ra. Chớ không thể cứ mông lung kiểu này nữa được!

Nghiêu Phố lật đật đáp:

– Chúng hạ thần cho một người giả làm người nước Tề. Bị bắt về tội ăn trộm, thì dẫu cho Án Tử có mồm năm miệng mười thế nào đi chăng nữa – thì cũng... đi luôn – Chớ không thể múa may gì nữa đặng!

Vua Sở nghe thế mới trong lòng dậy nổi phong ba, mà hớn hở phán rằng:

– Diệu kế! Diệu kế! Phen này Án Tử chỉ có nước... tiêu, thì làm sao giữ tăm tiếng cho nước Tề nữa đặng? Đã vậy trong lòng ta quả nhiều hứng thú. Khi nghĩ cảnh sứ người đỏ mặt tía tai, mà không cách chi cứu thua bàn thấy được...

Đoạn thét tả hữu lấy ba chung bồ đào mỹ tửu ban cho Nghiêu Phố, cùng cấp bảy lượng vàng ròng để tìm người hết sức chịu chơi, đặng hợp với quan nha mà bày trò hí lộng. Nghiêu Phố khoái quá, khiến mặt mày như vừa... thẩm mỹ viện ra, bèn sướng hiu hiu mà nghĩ thầm trong dạ:

– Làm tôi thấy vua thích mà không cố để vua vui là bất Trung. Ăn chén cơm vua mà không hết lòng với vua là bất Nghĩa. Bày mưu tính kế để giúp vua mà không làm là bất Tín. Ta dẫu không dám nhận mình là quân tử, nhưng không thể là kẻ thiếu Trung. Cũng không thể Tín Nghĩa mà thiếu luôn hai đàng nữa được!

Tối ấy, Nghiêu Phố về nhà mà dạ lâng lâng như ngày coi mắt vợ. Vợ của Nghiêu Phố là Hàn thị, thấy chồng về mà... nhẹ gót đường mây, liền ngưng chuyện cửi canh mà nghĩ thầm trong bụng:

– Người ta ở tốt với mình thì mình phải ở tốt với người ta. Người ta ở xấu với mình thì mình cũng phải ở tốt với người ta. Thế mới là hiền phụ...

Nghĩ vậy, bèn đạp canh cửi ngã lăn ngã lốc mà chạy ra đón chồng, rồi hỏi:

– Thiếp vẫn nghe ngàn xưa hay nói: Xa thì thương, gần thì thường. Nay thiếp đã bên chàng sống đặng mấy niên, mà vẫn thấy thương anh còn hơn hồi mới... chập. Là cớ làm sao?

Nghiêu Phố tươi hẳn nét mặt lên, rồi thủng thẳng đáp rằng:

– Chim Quyên ăn trái nhãn lồng. Lia thia quen chậu vợ chồng quen hơi. Vợ chồng. Ở càng lâu thì... hơi càng nặng. Chớ có mẹ gì đâu! Mà nàng phải cuống lên hỏi này hỏi nọ!

Đoạn, vừa bước vào nhà vừa ca vài điệu Lý quê hương, khiến Hàn thị thấy lạ lùng trong dạ, mới bảo bụng rằng:

– Chồng ta. Từ nào tới giờ, chỉ biết mỗi bài... Trống cơm. Chớ có đâu lại biết nhiều như vậy? Hay là Cậu Bà từ trên giáng xuống, nên mới xui chàng hát nọ hát kia. Chớ lẽ đâu lại ly kỳ như thế được?

Nghĩ vậy. Mặt mày bỗng đâm lo, mới vội nói với Nghiêu Phố rằng:

– Từ ngày về sửa túi cho lang quân đến nay. Thiếp chưa bao giờ thấy lang quân mừng dzui như dzậy. Nếu lang quân vẫn đẹp lòng đẹp ý, thì chia sớt vài phần với thiếp được chăng?

Nghiêu Phố vội nắm lấy tay Hàn thị. Cười một tiếng rõ to, rồi nói:

– Uống nước phải chừa cặn. Có lý phải có tình. Cạn tàu ráo máng với nhau không nên. Hà huống chi nghĩa Phu thê đã vài Thu sáng rực?

Đoạn, sung sướng đem hết mọi chuyện ra mà kể. Không bỏ sót một chỗ nào. Hàn thị nghe trọn từ đầu tới đuôi, mới hớt hãi kêu Trời trong dạ:

– Ngậm máu phun người dơ miệng mình, thì rõ ra ta không thể dựng đứng câu chuyện, hoặc dùng lời không phải, mà hại ai bao giờ. Lại nữa, bản tính của con người vốn là lương thiện. Vậy thì những kẻ làm điều sai trái. Chẳng qua là do lòng ham muốn quá nặng mà ra. Chớ chẳng phải số... xui gì hết cả. Đó là chưa nói lâu dần thành ra khó rút – khiến lương thiện buổi đầu mất mẹ nó ngày sau – thành thử cứ dzô sâu mà không mần chi được...

Nghĩ vậy, Hàn thị trầm ngâm một chút, rồi nhìn thẳng vào mắt của Nghiêu Phố, mà nói những lời nghe thấu ruột thấu gan:

– Thiếp gần gũi với chàng tuy chẳng được trăm năm, nhưng những điều bổ ích thu đặng không phải là ít. Phẩm cách cao thượng của phu quân, là khuôn mẫu cho các con mai ngày góp mặt. Tấm lòng lượng cả của phu quân, khiến thiếp đã bao phen lặn mình ở trong đó. Những lời tâm huyết của phu quân, là hướng đi cho thiếp một đời theo đuổi. Nay bỗng dưng phu quân bỏ chỗ quang đâm đầu vào bụi rậm, là cớ làm sao?

Nghiêu Phố trừng mắt lên nhìn Hàn thị, rồi giận dữ gắt rằng:

– Ăn cơm vua. Hưởng lộc nước, thì dầu có phải bán chữ... Thánh hiền để vui lòng vua. Ta cũng làm tuốt luốt. Chớ xá chi chút khen chê mà lo này lo nọ. Đó là chưa nói ta không làm lỡ thằng nào dzớt mất, thì mộng công hầu ta biết liệu làm sao? Khi chốn quan nha lắm gian mà ít thật...

Hàn thị nghe thế. Chợt trong lòng trĩu nặng nỗi buồn. Như muốn khóc, rồi chậm rãi đôi lời nghe thấy mẹ thấy cha:

– Trời không nở bịt hết đường. Hay số phần định cho chàng phải... đứt chến vậy chăng?

Đoạn, thở hắt ra một cái, rồi nghẹn ngào nói tiếp:

– Cây Lan mọc nơi rừng sâu núi thẳm. Mặc dù chẳng có ai ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của nó, nhưng... đều đều vẫn cứ tỏa hương. Cũng vậy. Một con người có tu dưỡng. Có nhân đức. Càng quyết không thể vì bả phù vân mà thay đổi khí tiết. Nay chàng. Trên thì thua một người. Dưới lại ngồi trên hàng vạn sinh linh – mà còn chưa thấy đủ – thì trách chi cõi dương gian lắm ghen nhiều cái lụy...

Lúc Án Tử đến nơi. Vua Sở làm tiệc thiết đãi tử tế. Rượu uống ngà ngà. Chợt thấy hai tên lính điệu một người bị trói vào. Vua hỏi:

– Tên kia tội gì mà phải trói thế?

Một tên lính thưa:

– Tên ấy là người nước Tề. Phạm tội ăn trộm nên bị bắt.

Vua Sở khoái trá, liền nheo mắt nhìn Án Tử, rồi cao giọng hỏi rằng:

– Người nước Tề hay trộm cắp lắm nhỉ?

Án Tử đứng dậy thưa rằng:

– Chúng tôi trộm nghe cây Quất mọc ở đất Hoài Nam, thì là Quất ngọt. Đem sang trồng ở đất Hoài Bắc, thì hóa Quất chua. Cành lá giống nhau mà quả chua, quả ngọt. Là tại làm sao? Tại thủy thổ khác nhau vậy. Nay dân sinh trưởng ở nước Tề thì không ăn trộm. Sang ở nước Sở thì sinh ra trộm cắp. Có lẽ cũng tại vì cái thủy thổ khác nhau mà khiến ra như thế chăng?

Vua Sở cười nói:

– Ta muốn làm nhục ngươi hóa ra lại chịu nhục. Thế mới hay. Kẻ khôn ngoan chẳng nên nhục mạ ai bao giờ...

Các quan nghe thế. Chỉ lấy mắt nhìn nhau. Chớ tuyệt nhiên không nói thêm chút gì nữa cả. Còn Nghiêu Phố thì đỏ mắt tía tai, đến độ miếng ăn ngon mà không sao nuốt vào cho đặng. Đã vậy lại thấy Án Tử ung dung cười vui chén, thêm phong độ tẩy trần như thưởng nguyệt chờ trăng, khiến lòng trí mê man như vừa ôm sốt nặng, rồi trong lúc buồn dâng cao như thế, mới nhủ đôi lời nghe tím dạ tím gan:

– Công danh có thể quen mà thành. Tiền của có thể do số... đề mà có. Duy cái Chí khí của con người. Không thể với kim ngân mà mua liền mua được, nên thiên hạ phân loại nhân phẩm con người cao thấp là chỗ đó. Còn ta. Tự cho mình là đại trượng phu – mà hành động chẳng có gì quang minh chính trực – thì... thiệt là hết biết!

 

FF14 RMT

THỎ THAY RĂNG

Trong một khu rừng nọ có một chú Thỏ rất nhát gan. Cứ nhìn thấy bóng dáng của Cáo là Thỏ vội quay đầu bỏ chạy. Có cách gì giúp mình không sợ Cáo nữa không? Suy nghĩ mãi, cuối cùng Thỏ nghĩ ra một cách rất hay, ấy là thay một bộ răng trông thật hung dữ. Nó tìm đến bác sĩ Hạc, bảo:

- Bác sĩ Hạc yêu quý, bác chuyên chữa răng cho mọi người, xin bác thay cho cháu một hàm răng mới.

Bác sĩ Hạc ngạc nhiên:

– Sao thế? Răng của cháu vẫn còn rất tốt mà.

Tuy răng của cháu không bị hỏng, nhưng mà nó quá nhỏ. Bác lắp cho cháu một hàm răng giống như của Sư tử ấy.

– Nhưng cháu muốn có hàm răng giống như của Sư tử để làm gì vậy?

– Cháu không muốn cứ nhìn thấy Cáo là phải chạy trốn nữa. Nếu mà làm cho Cáo phải chạy khi nhìn thấy cháu thì hay biết mấy.

Bác sĩ Hạc rất thông cảm cho hoàn cảnh của Thỏ, liền thay cho nó một hàm răng giống như của Sư tử. Thỏ soi gương, sung sướng thốt lên:

Tuyệt quá, giờ mình sẽ đi tìm Cáo!

Thỏ vào rừng, xông xáo khắp nơi tìm Cáo. Lúc sau, Cáo từ bụi cây bước ra, tiến về phía Thỏ. Trong thấy Cáo từ xa, Thỏ sợ quá co giò chạy biến. Nó chạy đến nhà bác sĩ Hạc, lắp bắp:

– Bác... bác... sĩ ơi! Xin bác thay cho cháu hàm răng khác.

– Sao thế? Hàm răng này không tốt à?

– Không, không phải ạ! Hàm răng này vẫn nhỏ quá. Bác có hàm răng nào to hơn không ạ?

– Dù có thay hàm răng to hơn thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu, cháu sẽ vẫn sợ Cáo thôi. Thỏ con này, cháu nên thay tim ấy, bỏ trái tim Thỏ đi và thay bằng trái tim Sư tử thì mới được.

ÂM MƯU CỦA SƯ TỬ

Một con Sư tử đã già, cảm thấy việc kiếm ăn ngày càng tốn sức, bèn quyết định dùng mưu để thay đổi cách kiếm ăn. Nó suốt ngày nằm trong hang, giả vờ bị bệnh, cứ rên hừ hừ. Bách thú nghe tin, lần lượt ghé thăm, con nào vào trong hang cũng đều bị Sư tử ăn thịt.

Sau có một con Cáo nhờ óc quan sát, phát hiện âm mưu của Sư tử. Cáo đến thăm Sư tử, nhưng chỉ đứng xa xa ngoài cửa hang, Sư tử mời khan mời vã, rủ Cáo vào nói chuyện cho vui, Cáo vẫn không chịu vào. Cáo nói:

- Cám ơn ý tốt của ông, tôi đứng ngoài này cũng được. Tôi không vào vì tôi thấy có rất nhiều dấu chân đi vào hang, mà đáng sợ thay, không thấy một vết chân nào đi ra!

【特集】PS4『サドン ストライク 4』過酷な戦場で役立つ戦術10選―新兵向け基本のキからネタ戦術まで

早速1つめの戦術へと移りたいところでありますが、まずは重要な画面構成について紹介していきます。重要な操作は常に右下に表示されているので、初心者はここを重点的にチェックしておくことをお勧めします。また、左上に表示されているのはグループ化したユニット群。一度グループ化すれば、十字キーですぐに複数のユニットへと指示をだすことが可能です。

戦況によって個別にユニットに指示を出すケースも多い本作ですが、兵力の基本は集中運用。本作では、ユニットの生産要素がほぼないこともあり、個別運用での無駄な兵力の損耗は避ける方が無難です。×ボタン長押しに左スティックでユニットの複数選択後、右スティック押しでグループ化が出来るので意識して使っていきましょう。

ĐÔI BÒ VÀ CẶP BÁNH XE

Một đôi bò ra sức kéo một chiếc xe chất đầy hàng qua một con đường quê lầy lội. Chúng phải lấy hết sức lực mới kéo nổi chiếc xe, nhưng không hề phàn nàn kêu ca.

Cặp Bánh Xe thì lại khác hẳn. Mặc dù nhiệm vụ của chúng phải làm là hết sức nhẹ nhàng so với việc của đôi bò, chúng cứ kẽo kẹt rên rỉ theo mỗi vòng quay. Đôi bò tội nghiệp, mặc dù đã phải hết sức mới kéo được chiếc xe đi trong buồn sâu, lại còn phải ù tai vì những tiếng kêu ca phàn nàn nhức óc của Cặp Bánh Xe. Việc này, ai cũng biết, làm cho công việc của chúng trở nên nặng nề khó chịu đựng hơn.

"Im đi!" Đôi Bò cuối cùng cũng phải la lên, mất hết cả kiên nhẫn. "Bánh Xe chúng mày phải làm những gì mà kêu ca phàn nàn nhức óc thế? Tụi tao phải kéo cả chiếc xe nặng nề, chứ không phải chúng mày, nhưng chúng tao có kêu ca gì đâu."

アメコミゲー続編『レゴ マーベル スーパー・ヒーローズ2 ザ・ゲーム』PS4/スイッチ向け発売日決定

ワーナー・ブラザーズ テレビジョン & ホームエンターテイメントは、PS4/ニンテンドースイッチレゴ マーベル スーパー・ヒーローズ2 ザ・ゲーム』の国内向け発売日を2018年2月1日に決定しました。また、今作で敵となる「征服者カーン」にフィーチャーしたトレーラームービーも公開されています。

今作は2015年に発売され好評であった『レゴ マーベル スーパー・ヒーローズ ザ・ゲーム』の続編。オープンワールドの「クロノポリス」を舞台に、「アベンジャーズ」などの作品を手掛けたアメコミ界のベテランのカート・ビュシーク氏と共に作られた、完全新規のストーリーが展開されます。また、「スパイダーマン」などのマーベル・コミックの人気キャラクターも多数登場し、ゲームを盛り上げます。今作では新たに、マーベルキャラクターを使った4人まででの対戦プレイも可能です。